ĐẠT MỤC TIÊU RỒI THÌ LÀM GÌ TIẾP THEO?

Một điều làm mình trăn trở ở góc độ cá nhân đó là việc bản thân có nên đặt một mục tiêu cụ thể, một điểm đến rõ ràng để hướng tới hay không. 

Mình thường nghe nhiều về tầm quan trọng của việc đặt mục tiêu, rằng nên đặt mục tiêu như thế nào, nó phải SMART ra sao, có những công thức nào để đặt mục tiêu, rồi bạn phải chi nhỏ mục tiêu lớn thành những mục tiêu nhỏ ra sao, v.v. Nhưng hiếm khi nào mà ngưởi ta nhắc đến việc hoàn thành được mục tiêu xong thì làm gì tiếp theo. Khi bạn đã thực hiện được điều mà cách đây 5-10 năm trước bạn đã nghĩ rằng không thể, khi đã ở trên đỉnh núi cao mà bạn hằng mong đợi, thì bạn sẽ làm gì tiếp theo sau đấy?

Năm mình học lớp 12, lúc đấy có một bộ phim truyền hình của Trung Quốc rất thịnh hành, nhà nhà xem, người người xem, ai ai cũng bàn luận về nó – “BỘ BỘ KINH TÂM” 《步步惊心》

Mình cũng ghiền phim này lắm, xem đến mê mẩn, thuộc cả nhạc phim. Xem đến chán chê rồi tìm những chương trình truyền hình thực tế mà đoàn làm phim tham gia nữa. Thế là mình biết đến Happy Camp (HC) – tên Tiếng Việt là Khoái Lạc Đại Bản Doanh – tên Tiếng Hoa là《快乐大本营》

HC là một chương trình truyền hình được phát theo tuần, mỗi tuần 1 kỳ. Có 5 người dẫn chương trình, mỗi người một cá tính, một chất liệu, họ tương tác cùng với các khách mời khác nhau, cùng vượt qua những thử thách, những trò chơi trên sân khấu. HC có một nét rất hay là như này, kể cả khi bạn không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ nhìn hành động, biểu cảm từ các góc máy, bạn vẫn có thể cười sa sả cùng chương trình. Hồi đầu mình xem HC có rất ít tập được Vietsub, chỉ những kỳ nào mà có người nổi tiếng với fanclub thì may ra họ dịch cho mình tập đó. Còn không thì xem bản gốc Tiếng Hoa luôn. Mà mình lúc đấy thì có biết Tiếng Hoa đâu, mà mỗi tuần đều phải xem HC. Đúng chất theo chị Tạ Na nói “如果你快乐的话要看快乐大本营,不快乐的话更要看快乐大本营“– “Khi bạn vui thì hãy xem HC, khi bạn không vui thì càng nên xem HC”

Đấy, mình đã yêu thích chương trình đến nỗi quyết tâm học Tiếng Hoa. Mình chọn theo ngành Đông Phương học ở Đại học. Chương trình học 3 năm. Vẫn ngày ngày xem HC, tâm trạng nào cũng xem. Mình cảm nhận sự thay đổi, tiến bộ của mình ở Tiếng Hoa một cách rõ rệt nhất khi xem HC. Năm đầu tiên học mình nghe hiểu được các từ đơn giản. Sang năm kế, đã biết nhiều cấu trúc câu hơn, ghép được thêm nhiều từ hơn, cơ bản là 50-60% nội dung là hiểu. Tiếp tục cười sa sả với HC, càng xem càng cuốn hơn, càng muốn hiểu được nhiều hơn, và càng phấn đấu để học nhiều hơn. Giữa năm 2 ĐH, môn Tiếng Hoa có phần thi nói, thuyết trình trong 5 phút về đề tài “Nếu bạn có AUD$1000 để sang Trung Quốc trong 1 tuần, thì bạn sẽ làm gì?” Mọi người đoán xem mình chọn làm gì? Chưa bao giờ có kỳ thi nào mà mình enjoy như lần thi nói đấy. Mình chia sẻ cho cô giáo và cả lớp nghe về HC, và mình chọn đi đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, nơi có Đài Truyền hình Hồ Nam để xem trực tiếp một buổi ghi hình HC. Ôi vẫn còn nhớ như in cảm giác lâng lâng khi present về chuyến đi mơ ước đấy. 1 tuần ở Hồ Nam, mình sẽ ăn gì, đi đâu, gặp ai. Thật vui khi được chia sẻ ước mơ của mình cho cả lớp Tiếng Hoa lúc đấy.

Hai năm sau cái ngày thuyết trình đấy – ngày 25/04/2027 – mình thực hiện được ước mơ này. Mình đã đến trường quay, ngồi ở hàng ghế thật gần sân khấu. Dưới ánh đèn và tiếng nhạc dồn dập, Hà Cảnh, Tạ Na, Duy Gia, Ngô Hân và Hải Đào lần lượt bước ra sân khấu. Trái tim như vỡ òa vì vui sướng. Mọi thứ diễn ra bằng Tiếng Hoa, ngôn ngữ mà cách đây hơn 3 năm thôi mình đã chẳng hiểu gì. Mình nghe hiểu hết những gì đang diễn ra trên sân khấu. Đôi lúc còn trả lời câu hỏi của người ngồi cạnh. Hơn 5 tiếng đồng hồ thật nhiệm mầu.  

Và khi về lại khách sạn, tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ, nằm trên giường, mình đã khóc, khóc như thể đã đến ngày tận thế. Cái cảm giác trống rỗng, vô định, không biết tại sao mình ở đây, lúc này.

Cảm giác này theo mình hơn một năm sau cái ngày tuyệt vời đấy. Người khác bảo: Có gì đâu, sao không tìm một mục tiêu tiếp theo cho mình, tự hỏi bản thân xem còn đỉnh núi nào muốn leo, rồi bắt đầu luyện tập và leo thôi.

Mình hiện không còn cảm giác trống rỗng, vô định, cũng không có một mục tiêu cụ thể, rõ ràng nào. Mình cứ đi về phía trước, không biết rõ đích đến là gì, mình đang tìm cái gì, nhưng biết rằng bản thân đang rất thích con đường và cảnh quan trên con đường mình đang đi này. Một số cơ hội tự đến với mình, mình không đi tìm nó, mình chỉ đơn giản là mở mắt ra và quan sát, chú tâm và lắng nghe. Khi thấy cơ hội mới cho cá nhân/ công việc, mình sẽ nắm bắt nó. Và mình rất may mắn khi có gặp những cơ hội rất hay cho cá nhân và công việc của mình.

Con đường mình đang đi này có thể thay đổi, có thể không có điểm đích hoặc cũng có thể là ngõ cụt. Bản thân mình cũng hoàn toàn có thể thay đổi. Mình vẫn đang tìm câu trả lời cho câu hỏi: Mục tiêu tiếp theo của mình là gì?

Chương trình HC đã dừng phát sóng hơn 2 năm nay. Thi thoảng mình vẫn xem lại những tập cũ, nghe nhạc Hoa, xem phim Trung. Mỗi năm vẫn may mắn có dịp đi Trung Quốc thăm bạn, du hý đó đây.

Một vài dòng chia sẻ.

Tp.HCM, 12/06/2024