Xem tâm trạng thế nào đã

-         Nếu ba có 2 quả táo, một quả to, một quả nhỏ, bạn của ba đòi ăn, thì ba sẽ đưa quả nào?
-         Bạn thì ba đưa quả to. Còn con?
-         Con cho cả 2 quả luôn.
-         Con gái ba chắc nhiều bạn bè lắm hen.
-         Đâu có ạ, bạn bè đều nghĩ con không thích ăn táo.
-         Thế nên bây giờ con không cho họ nữa?
-         Bây giờ ạ? Xem tâm trạng con thế nào đã (现在看心情)

Mình có cái tính như này, hễ đã thích một nghệ sĩ nào thì sẽ đi xem tất tần tật những tác phẩm của người đó. Làm fan ruột luôn, người ta ra gì thì mình xem/ đọc nấy. Có khoảng thời gian thích xem hài độc thoại lắm luôn, thế là ngày ngày lên YouTube tìm hết video của Michael McIntyre và Trevor Noah xem. Xem hết clip rồi thì lôi clip cũ ra xem lại, xem tới xem lui thành thuộc luôn những miếng hài của họ, đến khi mở miệng ra thì cũng dùng những câu đấy tấu hài cho bạn bè nghe. Thích 2 người đó đến nỗi tìm đọc luôn những cuốn autobiography mà họ viết, lại mê mẩn, ôm sách cười ra rả một mình.

Đấy, nói tóm lại là mình đã thích ai thì sẽ là fan trung thành của người đó. Mình thích chị Giả Linh (贾玲) từ khi xem chị xuất hiện trên Khoái Lạc Đại Bản Doanh 《快乐大本营》, đến Vương Bài《王牌对王牌》. Xem bộ phim đầu tay chị đạo diễn “Xin chào, Lý Hoán Anh“ 《你好,李焕英》. Phim hay dã man luôn - từ tình tiết kịch bản, cách kể chuyện, diễn xuất, đến cú máy, câu từ của các nhân vật. Cứ tua đi tua lại đến ám ảnh, rồi ôm gối khóc rưng rưng khi đi ngủ. Sáng dậy lại muốn xem lại từ đầu.

Khi biết chị ra phim mới đầu năm nay, mình thấy rất hạnh phúc luôn. Cảm giác giống như là bạn chắc chắn là mình sẽ được thưởng thức một tác phẩm hay, đầy cảm xúc, nhưng đồng thời hiểu rằng sẽ phải chuẩn bị tinh thần trước khi xem vì sẽ có giằng xé ruột gan đấy, sẽ có cười sằng sặc, và sẽ khóc như mưa. Gu xem phim của mình là như phim của chị Giả Linh. Mình không xem trailer, không đọc bài bình luận, hay bất kỳ bài báo nào về tác phẩm trước khi xem. Mình muốn được xem phim một cách đơn thuần nhất, chân thật nhất, đắm chìm theo mạch phim mà không có một sự chuẩn bị nào về nội dung. Và mình đã có 130 phút thật “đã” luôn với câu chuyện của Đỗ Lạc Oánh (杜乐莹), trong bộ phim “Cay Nóng Hôi Hổi” 《热辣滚烫》

  • Ám ảnh với cảnh chị lên cầu thang ở khu chung cư sau khi về từ đài truyền hình. Đây là đoạn kịch tính cao trào đẩy lên mức cao nhất. Nhân vật hết lần này đến lần khác bị đẩy vào những tình huống thiệt thòi, nhưng vẫn nhẫn nhịn, cam chịu, đến mức bản thân bị vùi dập đến đỉnh điểm. Ánh đèn đường le lói trong cơn mưa, ánh đèn cầu thang tự mở rồi tắt lịm, bóng hình nhân vật trông nhỏ bé, cô đơn đến tuyệt vọng. Tia chớp nhá lên bừng sáng căn phòng không người. Tim mình quoặn thắt lại.
  • Bồi hồi, nghẹt thở với cảnh chị trong phòng tập, chị thay đổi qua các mùa hạ - thu – đông. Không chỉ thay đổi về vóc dáng, phong thái, mà còn sự thay đổi trong ánh mắt, nụ cười, cách nói chuyện cũng làm mình thật mến phục chị.
  • Nghẹn ngào cảnh chị bước ra chuẩn bị cho cuộc đấu quyền anh, hình ảnh chị phản chiếu từ chiếc kính, vẫn nụ cười đấy, nhưng thần thái, phong thái đã thay đổi hoàn toàn. Đây là 2 phút của phim mà mình đã tua đi tua lại nhiều nhất. Chị chưa ra sàn đấu nhưng chị đã chiến thắng ngoạn mục, vì chiến thắng bản thân mới là chiến thắng đáng tự hào nhất. 贾玲姐,你太牛了。我特别为你骄傲!
  • Có 2 câu thoại then chốt được lặp đi lặp lại nhiều lần trong phim:
  1. 看心情 (xem tâm trạng thế nào)
  2. 我想赢一次 (Tôi muốn thắng một lần)

Bạn chỉ có một lần sống trong đời. Những gì muốn làm, hãy làm ngay. Những lời cần nói, hãy nói ra. Giả Linh có chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn rằng sau khi hoàn thành phim, chị cũng thay đổi nhiều, cũng giống như Lạc Oánh, chị sẽ không đặt nặng việc bản thân phải lúc nào cũng làm người tốt, phải cố hòa giải những bất đồng xung quanh mình, thay vào đó chị chọn 看心情 (xem tâm trạng thế nào)

Đối với mình, đọng lại sau bộ phim là câu hỏi dành cho bản thân “What is stopping me?”